• Tôi là 1 người con của đất Bình Thuận

    Tôi là 1 người con của đất Bình Thuận. Quê tôi, nơi cái nắng gắt gỏng,những bãi cát trắng xóa, khô cằn chẳng thể nào canh tác, mùa màng gì được. Người dân ở đây trước kia chủ yếu kiếm sống qua ngày bằng nghề đốt than, giờ đây không còn cây để đốt than nữa. Người dân lại phải bươn chải đủ cách để tìm tồn tại trong cuộc sống ngày càng khó khăn này…….

    Quê tôi đặc biệt là xã Sơn Mỹ nói riêng vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh đáng thương đến quặn lòng. Khi nghe tin chương trình từ thiện – TITA trọn vẹn yêu thương của chúng tôi năm nay sẽ là vùng quê nghèo của tôi-xã Sơn Mỹ, 1 niềm vui lâng lâng dấy lên trong lòng tôi.

    Nhóm tôi được phân công thăm 3 trong tổng số 11 gia đình khó khăn nhất được chọn trong đợt này. Hoàn cảnh cũng như mong muốn của từng gia đình được Ban tổ chức tìm hiểu và cung cấp khá đầy đủ. Nhờ đó các thành viên nhóm chúng tôi cùng bàn bạc và thống nhất sẽ tặng các gia đình những vật dụng, đồ đạc thiết thực nhất theo như tiêu chí mà Ban tổ chức đặt ra và mong muốn của các gia đình.

    Khâu chuẩn bị cũng xong trong sự nôn nao của tất cả thành viên nhóm chúng tôi. Ngày “ra quân” cũng đến. Chú Phúc-cán bộ xã là người dẫn đường nhóm chúng tôi.

    Đầu tiên nhóm thăm cô Mượn, đã ngoài 60 tuổi nhưng sống 1 mình trong Căn nhà tình thương được chính quyền địa phương tặng mấy năm trước. Đôi mắt của Cô gần như bị mờ lại đang bị bệnh. Đón nhận đàn gà cùng số thức ăn từ nhóm chúng tôi, ánh mắt Cô ánh lên sự vui mừng. Hy vọng số gà và thức ăn đó có thể giúp Cô cải thiện cuộc sống, có thêm đồng ra đồng vô qua ngày, Cô hãy chăm sóc đàn gà thật tốt Cô nhé!

    nghiên cứu thị trường

    Rời căn nhà cô Mượn, chúng tôi lại cùng nhau mang vác những phần quà còn lại, đi bộ tới gia đình chị Thủy, người phụ nữ ngoài 30 nhưng trên vai chị là gánh nặng gia đình không nhỏ. Một cha già, 1 người chị bị tâm thần lại có thêm đứa con nhỏ (con của người chị) cùng 3 đứa con đang tuổi ăn học (bé trai lớn đang học cấp 2, bé gái nhỏ lớp 4 và bé trai út 3 tuổi). Công việc hàng ngày của chị là dậy từ 4g sáng đi phụ nấu ăn cho người ta. Bên trong ngôi nhà chị không có gì giá trị, thậm chí không có bàn ghế để ngồi, mỗi lần nhà có khách chị phải đi mượn hàng xóm. Ấy vậy mà tài sản của chị rất lớn, đó là 3 đứa con rất dễ thương, học rất giỏi, góc sáng nhất trong ngôi nhà có lẽ là vách tường được trang trí bởi rất nhiều giấy khen của 2 bé. Bé nào mặt cũng sáng, toát lên sự thông minh hứa hẹn sẽ là những tia sáng tương lai cho gia đình. Ước nguyện của chị là có ít vốn để mở quán bán đồ ăn sáng để có thêm thời gian ở gần và chăm sóc gia đình, đặc biệt là các con. Nhận từ tay chúng tôi số vốn cùng một số vật dụng khác, đôi mắt chị ánh lên niềm hạnh phúc và hy vọng rồi đây chị sẽ thực hiện được ước mơ, đủ sức tiếp tục gánh cả gia đình trên đôi vai của chị.

    market research vietnam

    Ngôi nhà cuối cùng trong hành trình của chúng tôi là cô Sự, Cô cũng đã ngoài 60 tuổi rất phúc hậu. Ngôi nhà (đúng hơn phải gọi là “cái chòi”) của Cô thật “đặc biệt”. Căn nhà tạm bợ, xiêu vẹo, chỉ cần dùng chân đạp nhẹ là căn nhà sẽ đổ sập ngay. Vách bao quanh nhà là những tấm bạt và giấy dầu đã mục, mái tôn xi măng, căn nhà được chống đỡ bởi những đoạn cây nhỏ đã bị mục gãy. Trong nhà chỉ có 1 chiếc bàn để tất cải đồ đạc Cô có được là 1 nồi cơm, 1 cái chảo nhỏ và 1 ca nước (không thấy chiếc ly nào), phía sau nhà là 1 cái chái nhỏ với 1 chiếc lò để Cô tự nấu ăn cho mình. Chiếc giường Cô đang nằm cũng là của hàng xóm cho mượn. Buổi trưa trời  nắng, những tia nắng chói chang cũng không “tha”, cứ luồn qua những khe hở (do giấy dầu bị mục, rách) vào thẳng trong nhà cộng với hơi nóng hắt xuống từ mái tôn tạo ra 1 cảm giác rất nóng nực, khó chịu. Những hôm mưa gió, Cô phải qua nhà hàng xóm trú mưa phòng khi căn nhà có thể bị đổ sập bất cứ lúc nào. Cô kể, có hôm sáng ngủ dậy, 1 con rắn đang cuộn tròn trên giường “ngủ” cùng Cô. Mọi người nghĩ sao nếu mình đang ở trong thế trận “giáp lá cà” đó (!). Đến với Cô, trong chúng tôi ai cũng ấp ủ ước muốn là có thể xây cho Cô 1 căn nhà đơn giản để che mưa che nắng. Tuy nhiên, kinh phí của chúng tôi không cho phép chúng tôi thực hiện được ước mơ tưởng chừng đơn giản đó. Chúng tôi đành phải chọn phương án khác “Mình không giúp được cô có chỗ ở ấm áp thì mình giúp cơ thể Cô được sưởi ấm”, bằng những bộ quần áo mới, chiếc áo ấm, mùng, mền, chiếu, gối cùng những vật dụng cá nhân khác. Ánh mắt rạng ngời của Cô khi đón nhận từng món quà khiến chúng tôi cũng thấy thật ấm áp.

    market research vietnam

    Hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi tiếp tục hành trình đến địa điểm tập kết với tâm trạng phấn khởi, hy vọng với chút tấm lòng của chúng tôi, có thể giúp cải thiện phần nào cuộc sống khó khăn của các Cô, Chị.

    nghien cuu thi truong viet nam

    Hương Uyển - CS