• TITA Trọn Vẹn Yêu Thương - Cuộc sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình

    Đến hẹn lại lên, một mùa yêu thương nữa cũng đã về, đại gia đình TITA của chúng tôi lại được sát cánh, chung tay cùng nhau san sẻ yêu thương với những mảnh đời kém may mắn. Khác với mọi năm, năm nay chúng tôi được cùng chung sức với các anh, các chị ở Hà Nội

    Để có được niềm vui trọn vẹn cho những người cần sự giúp đỡ, chúng tôi phải chia thành 2 nhóm để kịp thời gian. Nhóm 1 tập trung tại công ty và vận chuyển những vật dụng, những món quà giản dị mà đầy ý nghĩa đến người dân tại xã Sơn Mỹ, trong khi nhóm 2 thì xuất phát từ nhà anh Thịnh, chị Trâm để mang tình yêu thương đến với bà con tại trại phong Bình Minh trước, sau đó sẽ cùng gặp nhau tại điểm tập kết ở Sơn Mỹ. Tôi thật may mắn khi được cùng một số anh, chị, em góp chút công sức để làm ấm lòng những con người luôn mặc cảm, tự ti với bệnh phong – một căn bệnh mà đối với họ xã hội còn nhiều định kiến.

    Buổi sáng hôm ấy với những cơn mưa bất chợt trên suốt chặng đường đi càng làm không khí thêm phần thi vị. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, chúng tôi đã có mặt tại trại phong Bình Minh. Tuy chỉ đến trễ khoảng 5 phút nhưng bà con đã tập trung gần như đầy đủ tại khoảng sân sinh hoạt chung của trại. Nhìn những ông bà cụ, những cô chú, những đứa bé tôi không khỏi chạnh lòng liên tưởng đến những người thân xung quanh mình, thiết nghĩ nếu ông bà, cha mẹ, anh em mình phải lâm vào hoàn cảnh tha phương cầu thực như thế này thì lòng tôi bỗng dung thắt lại. Chính vì xã hội quá khắt khe nên họ phải thu mình lại, nương tựa nhau mà sống trong 1 ngôi làng tập trung những số phận tương tự như mình

    DSC_0768

    Đối với con người nơi đây, cái họ cần chỉ là những bữa cơm không cần ngon, chỉ no bụng là đủ. Ngay cả những những miếng ăn, cái mặc hàng ngày đều phải trông chờ vào các nhà hảo tâm, các mạnh thường quân thì làm sao họ có thể dám mơ đến 1 tương lai thay đổi cuộc đời, thay đổi số phận của những đứa con, đứa cháu, những thế hệ sau này. Rồi thì cũng là một vòng lẩn quẩn không lối thoát giữa những con người đã từng trót mang trong mình 1 căn bệnh mà khi nhắc đến thì không ít người phải e dè, né tránh

    Cảm giác ngay tại khoảnh khắc được trao tận tay họ những phần quà tuy không nhiều nhưng đong đầy tình thương giữa con người với nhau chắc hẳn đã làm giàu thêm vốn sống cho tôi. Đó là một thứ cảm giác không dễ gì được trải nghiệm trong thời buổi công nghiệp hiện nay.

    Chia tay trại phong Bình Minh, xe lại đưa chúng tôi tiếp tục đến với những con người tuy nghèo về vật chất nhưng giàu nghị lực tại xã Sơn Mỹ. Người dân nơi đây có 1 điểm chung rất đáng quý, đó là tuy nhà nghèo nhưng vẫn cho con đến trường và hầu hết các bé đều học rất giỏi mặc cho số phận như muốn quật ngã ý chí của họ

    DSC_0864

    Nhóm chúng tôi được đi thăm hỏi, chia sẻ với 2 hộ (anh Tụng và bà Còi). Hoàn cảnh của bà Còi làm tôi cảm thấy bất an nhất, bất an cho cuộc sống ở tuổi xế chiều của bà. Với dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt kèm nhèm không còn linh hoạt, đôi tai không còn nghe thấy rõ của một bà cụ ở tuổi 86, ấy vậy mà bà phải ở 1 mình trong căn nhà ọp ẹp giăng đầy mạng nhện. Thứ tài sản quý giá nhất trong nhà mà tôi thấy có lẽ là bức di ảnh của người con trai. Thử hỏi những hôm trái gió trở trời, bà biết nương tựa vào ai khi ngay cả người con trai cũng bỏ bà mà đi mãi. Bà già yếu lắm rồi, đến nỗi đôi tay không còn đủ khỏe để cầm cái đèn pin nhỏ mà chúng tôi trao tặng. Không ai bảo ai, mỗi người một việc, người thì quét nhà, người sắp xếp lại kệ bếp, người thì trò chuyện với chú hàng xóm để hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của bà. Nhưng chúng tôi đều chung 1 tâm trạng, đó là làm sao để có thể giúp đỡ bà được nhiều hơn, cải thiện được phần nào cuộc sống khó khăn hiện tai. Vì không có nhiều thời gian nên chúng tôi chỉ có thể ở với bà được khoảng 30 phút. Ra về, hình ảnh dáng người thấp bé trong ngôi nhà cũ kỹ ấy cứ hiện diện mãi trong tâm trí tôi

    IMG_3629

    Nếu không nhờ những chuyến đi thực tế thì tôi không bao giờ nghĩ được rằng trong cuộc sống này lại có những số phận bi thương đến vậy. Cảm ơn TITA đã cho tôi những lần trải nghiệm mang ý nghĩa cuộc sống để tôi cảm được nhiều hơn, học được cách chia sẻ nhiều hơn. Cuộc sống là vậy, cứ yêu thương nhau, đối xử với nhau bằng con tim chân thành chắc chắn bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn.

    Thanh Trúc - CS