• Ngày của yêu thương

    Cảm giác hồi hợp lo lắng trước ngày đi thật khó diễn tả thành lời. Ngày mai là “chúng mình lên đường” rồi. Đường đi nước bước đã chuẩn bị khá chu đáo cho thời tiết nắng, mưa bão hay cả ngập lụt. Sự phân công “rụp rụp” nhiệm vụ của từng thành viên trong từng nhóm cho thấy sự nhiệt quyết dành cho chương trình

    Lờ mờ sáng nhiệm vụ đầu tiên là bưng bê số lượng lớn đồ quyên góp. Không còn là “trách nhiệm” riêng của từng nhóm nữa thay vào đó là làm cách nào chuyển tất cả thùng đồ cho nhanh. Từ thành viên nhỏ nhất của đoàn cũng dành phần “con muốn bê cái này”. Hơn 100 thùng đồ và quà tặng đã được chuyển lên xe. Và hành trình của chúng tôi bắt đầu, xe lăn bánh muộn 15 phút so với dự tính

    Thời tiết thật đẹp cho ngày đầu tiên. Từng nhóm “cầm” trên tay nhiệm vụ và bắt đầu di chuyển đi từng hộ gia đình. 15 phút sau nhóm chúng tôi đến hộ đầu tiên. Trước sân nhà cát, đá, xi măng, tole, cửa … đã được chuyển đến và sẵn sàng. Chúng tôi đi quan sát một vòng và gặp bà một ánh mắt hiền hòa, thân hình gầy gò, bà cười rất tươi khi thấy chúng tôi. Bà đi một vòng và sau đó bê 3 chiếc ghế và “bắt” chúng tôi ngồi. Cũng còn khá sớm nên chúng tôi mời bà ăn chiếc bánh bông lan đoàn chuẩn bị. Những khối bê tông đươc đỗ từ từ tráng phẳng đi lớp sình bùn mà bà gọi là “địa ngục trần gian”. Sau vài giờ với sự giúp đỡ của những anh những chú hàng xóm. Bà Diện đã có được nền nhà sạch đẹp. Bà đi tới đi lui nhìn và bà đến gần chúng tôi hỏi “cho tôi xin thêm một ít bê tông tráng nhà vệ sinh phía sau được không cô chú?”. Nền nhà đã khô ráo. Và vách đã được che kín tole, không còn những khe hở khi mưa và cái nắng gắt oi bức le lói. Chúng tôi vô nhà trao quà cho bà. Niềm hạnh phúc lộ rõ trên khuôn mặt, tóc bà đã chải bằng nước gọn gàng và quần áo tươm tất. Chúng tôi trải lớp bạc mới lên bàn thờ và đặt trang thờ mới. Bà đứng nhìn và nước mắt cứ rưng rưng không nói nên lời. Chúng tôi hướng dẫn bà cách dùng chiếc máy nghe giảng kinh và trao quà nhu yếu phẩm cho bà. Bà đã cầu bình an không chỉ cho nhóm tôi mà cả công ty và những ân nhân giúp đỡ bà. Bà nói “đây là thiên đàng ở trần gian” còn kia bà chỉ lớp sình bùn bên ngoài chính là địa ngục, bà nói “ai lên thiên đàng trước thì nhớ cầu nguyện cho những người còn lại”. Những lời cảm ơn và xin chúa cầu bình an cho đoàn và cho ân nhân đã giúp đỡ bà cứ lập đi lập lại không ngớt. Trước khi chào tạm biệt, bà nhắn gửi cho bà vài tấm hình lựu niệm để khi rảnh bà lấy ra nhìn và nhớ mặt từng người

    Nhóm chúng tôi di chuyển đến hộ thứ 2 nhà chị Cẩm. Khi gỡ mái nhà cũ thì căn nhà gần như nghiêng hẳn sang một bên chúng tôi lo lắng bị sập. Sau vài giờ kiên cố đóng thêm cột, kèo và đòn tay thì căn nhà đã được cố định lại. Những tấm tole mới đã được lợp lên mái nhà và vách nhà. Trong thời gian chờ đợi tôi rảo một vòng bên trong nhà. Nền đất gập ghềnh, bên trong nhà là bếp có một vách ngăn trong vách chỉ để đủ một chiếc giường bằng gỗ đã ngã màu thời gian, tôi nghĩ đó là nhà kho. Hỏi thăm mới biết là chỗ chị nghĩ ngơi. Tôi ước có thêm kinh phí để có thể làm lại nền nhà cho chị. Hoàn cảnh chị bệnh tật gia đình khó khăn nhưng xung quanh chị còn rất nhiều người yêu thương và giúp đỡ. 3 người con trai đều ngoan, hàng xóm yêu thương. Cha Đâu là cầu nối đưa chúng tôi đến với gia đình chị. Xe nước mía chúng tôi chuyển đến cũng đã đi vào hoạt động buôn bán. Giá cây mía chị cũng chỉ mua ½ giá xem như vừa mua vừa được cho. Đến ngày thứ 2 thì ngôi nhà đã hoàn thành trong sự vui mừng của chị Cẩm và tất cả thành viên trong nhóm. Chúng tôi kéo chị lại trao quà cho chị. Ngoài nhu yếu phẩm thì có cả ly nhựa, ly dùng 1 lần, ống hút,... dùng cho việc bán nước mía. Trên gương mặt đã có những vết nám xạm đen, chị tươi cười đem đến cho chúng tôi những ly nước mía ngọt lịm thay lời cảm ơn “chị không có gì nên cho chị mời mọi người ly nước mía. Nếu không có mọi người, chị không biết đến khi nào mới sửa được căn nhà này”.

    Tạm biệt chị Cẩm chúng tôi đến hộ cuối của nhóm là nhà ông bà Thạnh. Ấn tượng ông bà để lại cho chúng tôi khi đi tiền trạm là tình người. Một ngày nấu rượu lời được 2.000 vnđ, ông bà không xài mà để dành thăm hàng xóm, còn nếu không có tiền bà sẽ dành nước mắt cho họ. Vừa đến nhà gặp ông, ông vội vã vào thay đồ để đón chúng tôi, vẫn nụ cười hiền lành ấy. Chúng tôi chào ông và hỏi thăm bà. Ông nói bà có việc đi chút về. Chúng tôi có một ít quà tặng ông bà, ông không vội và muốn chờ bà về cùng nhận quà. Lúc sau bà về chúng tôi trao ông bà tấm nệm, nhu yếu phẩm, các loại bánh mềm nhấm nháp cùng với trà và hướng dẫn ông bà cách dùng máy nghe giảng kinh

    Hai ngày trôi qua với chúng tôi thật ý nghĩa và hạnh phúc. Một vài rủi ro ngoài ý muốn, áo quần thì lại “phản chủ”, đen nhẽm phải dưỡng da lại vài tháng, mắt lờ đờ do cả đêm làm đại tiệc cho những chú muỗi, … thì mỗi thành viên trong đoàn đều cảm nhận được hoàn cảnh của từng hộ, từ sự khó khăn, bệnh tật đến niềm vui, nụ cười hạnh phúc khi nhà cửa được kiên cố, sạch sẽ không còn sống chung với sình bùn và chuột, rắn. Còn nhiều hoàn cảnh khó khăn cần được giúp đỡ trong những hành trình phía trước, cùng nhau chung tay chia sẻ, trao gửi yêu thương và cảm nhận yêu thương.

    Hoang Oanh