• 5 năm - Một hành trình đầy cung bậc cảm xúc

    Xin chào tất cả!

    Hi vọng mọi người đọc bài viết này với niềm hoan hỉ không lừa dối. Cầu chúc cho những ai đã tham gia trên chặng đường 5 năm này những điều tốt đẹp nhất, vẹn nguyên như những gì mà các bạn đã dành cho đồng nghiệp của mình trong những năm qua.

    Trước tiên, con cảm ơn Bố Già Mậu Sinh, Bố là người đã tạo cho con động lực để gửi bài này. Mặc dù, Bố chẳng làm gì cả ngoài việc gửi 1 bài viết lên web trước con. Với mục đích là “Sống trên đời sống cần có một tấm lòng”, hoặc nói theo dân gian là “Sống phải để lại dấu chân trên mặt đất”, nên mong rằng đây cũng là kỉ niệm dành cho TITA. Cảm xúc này xin dành cho những công việc của hậu trường, những con người đã là những thợ xây chăm chỉ cho 5 tiếng đồng hồ vỏn vẹn ở Eco Spa.

    IMG_3645

    Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ mình sẽ là một vị khách tham gia đêm Gala 5 năm mà không cần vé. Rồi dần dần bị lún chân vào giới hiphop dance vì trót lỡ thốt lên “Quất luôn!” khi Thanh Trúc rủ “Hạnh, nhảy hok?!”. Vậy nên tôi đã trở thành 1 trong 7 thành viên của vũ đoàn Hand In Hand. Trải qua những tò mò ban đầu không biết mình mà nhảy thì sẽ trông như thế nào (cò hay vịt đây?!), đến giai đoạn sung sức vì thấy cả đám loi nhoi nhảy vui quá chừng dù… quá xấu. Rồi lại tuột dốc thê thảm khi 7 người hầu như trong suốt 1 tháng không thể tập trung cùng nhau tập tành gì được. Cảm giác thất vọng tràn trề, xen lẫn trách móc “Mọi người không thể nhín ra 1 tiếng đồng hồ để tập được sao? Tại sao lại không quyết tâm vì những người còn lại khi đã quyết định tham gia?”. Trung bình mỗi buổi tập chỉ có 3 vũ công, tập cũng đâm nản. Vì mình chỉ nhảy phần của mình, có nhảy dùm những thành viên vắng mặt được đâu! Liệu mình tập chăm chỉ thì có vớt vát được gì không? Nhưng rồi tôi lại quên ngay tất cả khi càng về nước rút, chúng tôi đã có 2 ngày tập trung đủ đầy cho đêm diễn. Chợt nghĩ “Mọi người đến đều vì tự nguyện, như vậy mọi người nên đồng lòng, đừng trách cứ ai, vì ai cũng có công có việc. Tâm niệm mình nhảy không đẹp nên phải tập thêm giờ.” Rồi lại hài lòng với những giọt mồ hôi, những cơn đói bụng, những cú xốc hông, những lời chê bai đủ kiểu, những hụt hẫng vì ngày nào cũng mặc áo thun mang giầy bata mà cuối cùng lết thết đi về chẳng tập… Tất cả đã làm nên những nụ cười khi xem lại clip nhảy của Hand In Hand. Công nhận nhảy cũng đẹp thiệt, chỉ có lúc dính chùm lại là hơi xấu xấu thôi J Nhất là khi trong bộ đồng phục áo trắng 3 tay cùng 7 chiếc nón đen, trông cool phải biết! Cảm ơn anh Thành và anh Tùng đã chuẩn bị trang phục! Cảm ơn 6 dancers còn lại nữa: anh Tùng, Hiếu QC, chị Thư, Thanh Trúc, Phụng, Tú!

    Vòng xoáy của showbiz lại kéo tôi sâu hơn lần 2, khi mà bỗng chốc hóa thành Biên Tập chính của một dự án nhỏ nhỏ lúc đầu mà thành ra hết nhỏ lúc sau. Đó là khi chúng tôi quyết định thực hiện video clip Phóng Sự Yêu Thương gửi những lời chúc tốt lành nhất đến sinh nhật công ty 5 năm và các anh chị em có sinh nhật trong tháng 10. Trước tiên đối tượng hướng đến chỉ là các thành viên đang cộng tác với TITA. Sau lại nổi máu hoành tráng làm thành một ekip với đường dây lớn: Thương, Nhung, Hạnh, Hà, với mưu đồ bá chủ thiên hạ: nghĩa là quay thêm một số phân khúc cho các cựu thành viên và gia đình Giám Đốc. Quay phim chính là Nhung & anh Hà, phụ quay phim có anh Thương, tôi, chị Lan, Thanh Trúc, Điền. Một ekip làm việc mà xưa nay chưa bao giờ làm, nên kết quả đem về ban đầu ngoài sức tưởng tượng: hình mờ, ảnh rung, background không đẹp, tiếng nhỏ, có lúc mất luôn tiếng, âm thanh không đồng nhất giữa các clip, cảnh NG nhiều (NG = Not Good), nhiều lúc phải quay lại vì không biết file vừa quay chạy đi đâu mất tiêu… Dự án khởi động từ sớm, nhưng trong quá trình thực hiện lại vướng khá nhiều lịch làm việc, và cũng là để giữ bí mật càng lâu càng tốt, thành ra bí mật này thực hiện được 1, 2 phi vụ đầu xong chìm nghỉm cả tháng, về sau chỉ còn 1 tuần nữa là đến đêm hội Chân Dài & Trai Bảnh. Nhưng may quá, cuối cùng cũng xong. File thành phẩm đã xuất xưởng trước D-Day… 2 ngày. Nhưng, lại nhưng…, lại có thêm đơn hàng muốn mần luôn clip Behind The Scenes từ ông bầu, lại đêm về hì hụi làm, và đóng gói thành phẩm trước D-Day 1 ngày. Xin gởi lời cảm ơn sâu sắc đến ekip làm clip (cả tương tác với khán giản lẫn không tương tác) vì tôi biết, nghe càm ràm không có ít đâu!

    Và bỗng dưng đang làm việc thì nhận được email: Ban Tổ Chức Trọn Vẹn Yêu Thương các mùa lập thành dàn đồng ca cho tác phẩm Để Gió Cuốn Đi. Nói thật lòng là tôi đã nghe rất nhiều lần câu “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng”, nhưng cứ ngỡ đó là… thơ. Ôi nhạc Trịnh, một nỗi sợ hãi không hề che giấu hiện rõ mồn một trên gương mặt! Biết giọng tôi khỏe lắm hay sao mà phân cho tôi 2 câu hát dễ nhất (thầm cảm ơn bác Trịnh đã soi sáng mở mắt bầu show cho tôi 2 câu mở đầu): “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì? Em biết không… Hãy nghiêng đời xuống nhìn suốt một mối tình. Để ngậm ngùi, không nói năng…” Thật khó để bao nhiêu giọng ca không ăn nhập với nhau hát tròn trịa một bài hát. Như lời bầu show nói: “Giọng nhỏ Hạnh thì mỏng quá, giọng nhỏ Tú thì dày quá, giọng ông Sinh thì sến quá, giọng nhỏ Nhung thì chậm nhịp quá…” Sau vài buổi tập, quyết định có bao nhiêu diễn bấy nhiêu, bể show thì bà bầu (chị Trâm) chịu trách nhiệm. Nhưng cuối cùng, lên sân khấu, Tổ nhập, mặc dù lộn tùm lum lời, nhưng nói chung hát hết bài, tràn trề cảm xúc, không bể dĩa là vui quá chừng chừng. Hát xong, 2 cánh tay như có lò xo, vỗ khí thế với 2 chữ: THOÁT RỒI! Cảm ơn cô đờn sĩ dịu dàng Hương Uyển và bầu sĩ Quốc Thành đã rất kiên nhẫn với đàn em khi kêu “Hát cao lên 1 tone nữa” thì nhận ngay câu trả lời “Là hát làm sao?!”… Nhớ lắm những trưa tập hát cùng nhau, nghe mà phát hoảng! Nhưng phải nói, bé Tú đã tạo nên một câu hát vĩnh cửu trong lòng giới mộ điệu “Trong trái tim, con chim non nằm yên”. Viết đến đây, muốn nghe em hát nữa quá Tú ah!

    20141003_151406

    20141003_151329

    Thêm một nhiệm vụ khi đi lang thang đến khu vực sân khấu diễn ra đêm hội nữa, đó là… sân khấu chưa xong! Thế là chúng tôi lại nhào vào phụ luôn. Hình ảnh anh Thành và anh Thương mong manh trước gió nhưng gương mặt thì không giãn ra nổi vì sợ không kịp giờ diễn, nhìn vào đó mới thấy hết sự quyết tâm vượt qua tất cả. Khoảnh khắc 2 thương binh của TITA là anh Sinh và anh Hùng đang gặp rắc rối vấn đề về lưng nhưng vẫn hì hụi đóng cái này, dựng cái kia làm tôi thực sự cảm động. Cảm xúc lúc đó chực chờ vỡ òa nhưng thấy nhiều người quá nên… mắc cỡ, tôi xí xọn chạy qua chạy lại, ai kêu gì làm nấy. “Hạnh, dán chữ!” “Hạnh, treo hình!” “Hạnh, cắt dây!” “Hạnh, máy chiếu!” “Hạnh, file nhạc!” Dáng điệu vội vã trèo trèo đóng đóng của anh Trưởng và Điền làm mọi người vơi bớt đi mệt nhọc phần nào, vì ai ai cũng nhiệt tình với phần việc của mình. Không quên kể đến bà bầu của đêm diễn, tất bật như gà mẹ trông con, nhưng cũng không quên hỏi han ý kiến đàn con của mình “Treo như vầy được hok Thành?!” Tôi thì chân tay như 4 cây que, nên giúp được sân khấu là vui vui trong bụng rồi. Sân khấu trong buổi chiều trước biển đan xen ánh hoàng hôn lồng lộng gió thật nên thơ, thật đẹp, thổi bay mồ hôi trên người, thổi luôn mấy tấm hình quấn vào nhau thành một nùi… Hic, lại hì hụi bắt ghế cùng mấy anh trai thắt dây ngắn lại, xong theo lời nhận xét của nhà phê bình nghệ thuật thì… treo như vầy không đẹp nên tháo ra chỗ khác treo lại. Nói chung là sắp đến giờ sân khấu lên đèn nên chân tay cứ xoắn lại vào nhau tìm chỗ trốn. Và cuối cùng, thành phẩm là đây!

    sankhau

    Còn nữa những nhân vật không thấy hình cũng không thấy tiếng, đó là chị Hằng, anh Minh. Là những gương mặt đứng sau cánh gà tập tành sôi hết cả máu chỉ để đổi lấy 3 phút huy hoàng đứng trên sân khấu mà thầm khấn rằng “Làm ơn dép có bay lên đây thì bay cả đôi, chứ bay 1 chiếc thì không xài được!”. Đó là anh Trương, chị Thư, Thanh, chị Oanh, Hiếu CS, chị Thu Trang, chị Kim Trang, chị Hương Giang… Cảm ơn anh Thịnh đã tài trợ chính cho chương trình, vì không có anh thì tụi em có làm tuyệt vời đến đâu cũng không có đất diễn. Còn nữa, chị Lan đang trên hành trình chăm bụng bầu ở đất HN mà cõi lòng luôn hướng về HCM, không biết giờ này quẫy tới khúc nào rồi?! Những Liên, Phương, mợ Năm, Nam, chị Uyên, chị Chi, anh Triều, chị Ý, anh Cường, Mỹ Trúc, chị Hoàng Giang, bé Ty, ku Rock… Vì nếu không có khán giả, tất cả không biết chuẩn bị cho ai xem. Khán giả đã rất dễ thương, vỗ tay nhiệt liệt chào mừng xuống sân khấu cùng những lời động viên, cổ vũ nghe mát cả ruột

    Mong rằng mỗi năm, thành phần Ban Chuẩn Bị sẽ phong phú hơn, thêm những nhân tố mới, để TITA được muôn hình muôn vẻ hơn. Và cảm nhận được đó là chương trình của chính bản thân mỗi chúng ta xây dựng nên. Vì tôi nghĩ, các bạn hãy tổ chức đi, làm cho chương trình trở thành chương trình của các bạn đi. Lúc đó, mới cảm nhận được hết tình cảm mình dành cho TITA lớn ra sao, tình cảm mình dành cho đồng nghiệp đa dạng và vượt qua mọi thử thách như thế nào. Gió thổi nhiều chiều, có những cơn gió thổi dịu dàng và mang cả hương thơm, cũng có những cơn cuồng phong mang theo bên mình không khí ảm đạm… Tất cả, đôi lúc sẽ làm các bạn chùn bước, thậm chí là có những suy nghĩ buông xuôi. Nhưng rồi, tất cả cũng sẽ qua. Bão tan lúc nào ánh bình minh cũng rực rỡ hơn hẳn! Khi các bạn bước qua được những cảm xúc của bản thân, lúc đó mới thấm vào từng thớ thịt, rằng là “Sống trong một tập thể, NHƯỜNG NHỊN – CHẤP NHẬN – HI SINH là những thứ nói thì rất dễ nhưng làm thì rất khó!”

    Mong rằng sẽ ngày càng có nhiều nhận định tích cực hơn, nhiều hơn nữa những bàn tay và ánh mắt cùng chung niềm tin “chúng ta là một tập thể” để có thể đồng hành cùng nhau, đồng hành cùng TITA lâu ơi là lâu. Hi vọng mọi người đọc bài viết này với niềm hoan hỉ không lừa dối

    HẠNH – DP